Rất nhiều bạn nữ đang yêu có nhiều thắc mắc về việc đã từng hôn nhau mãnh liệt nhưng chưa từng đi quá giới hạn, như vậy thì có sao không, có thai được không?


Ngủ chung với nhau có thai không?

Cháu chào chương trình ạ.Năm nay cháu 20 tuổi,cháu và người yêu có ngủ với nhau 2 lần,chỉ là ôm nhau để ngủ thôi, người yêu cháu ôm cháu chặt lắm,bộ phận nhạy cảm của hai người cũng có chạm vào nhau.

Sau lần ngủ đó cháu lại ra huyết trắng,cháu mới hết kinh được 13ngày,bình thường thì cháu không ra huyết trắng,cháu cũng không biết đó là hiện tượng gì. Cháu muốn hỏi là cháu có thai ngoài ý muốn không ạ,hiện nay cháu rất hoang mang và lo lắng,mong chương trình tư vấn cho cháu.Cháu cảm ơn ạ.

 

Trả lời

Chào cháu!

Nếu chỉ là ôm thôi thì không thể nào có thai được, Khả năng mang thai chỉ có thể xảy ra khi có quan hệ tình dục thật sự, có sự tiếp xúc trực tiếp giữa dương vật với âm đạo.

Các bạn gái trong độ tuổi sinh sản thì hầu như bộ phận sinh dục đều tiết ra một thứ huyết trắng hay khí hư sinh lý giúp làm ẩm và cân bằng môi trường pH. Nó là những chất màu trắng trong, không màu, không mùi, có thể ra nhiều vào giữa chu kỳ (giai đoạn rụng trứng). Khi có hiện tượng viêm nhiễm âm đạo thì khí hư sẽ có mùi hôi, chuyển màu thành trắng đục, vàng, xanh, vùng kín lúc nào cũng ẩm ướt.

Như vậy với tình trạng này thì cháu không nên quá lo lắng, có thể cải thiện bằng chế độ vệ sinh sạch sẽ ngày 2 lần và mặc đồ lót thoáng để tránh viêm nhiễm. Nếu có các hiện tượng viêm nhiễm như trên thì cháu cần chủ động đi khám phụ khoa sớm.

Việc cháu đã có bạn trai lại thường xuyên gặp gỡ thậm chí có những sự gần gũi giữa hai người như vậy nhưng kiến thức về tình dục cũng như sức khỏe sinh sản là hoàn toàn không có. Vậy cháu cùng bạn trai cần phải tìm hiểu học hỏi thêm nhiều về vấn đề này và nên tránh có sự gần gũi như vậy bởi nếu không kiểm soát được cảm xúc, hai người có quan hệ tình dục thực sự thì rất dễ mang thai ngoài ý muốn như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe và tâm lý. Hãy chọn cho mình một tình yêu trong sáng phù hợp với lứa tuổi và hoàn cảnh cháu nhé

Chúc cháu sức khỏe và hạnh phúc!
Những lúc tôi ăn cơm, bé thường móc thịt dính trong răng của bé ra ném vào người tôi, có khi rơi cả vào bát tôi đang ăn.


Tôi và anh quen nhau lúc tôi đến trọ học ở nơi anh sinh sống, tôi yêu anh lúc nào không hay. Tôi 26 tuổi và chưa từng lập gia đình dù trước đó cũng có nhiều mối tình. Anh hơn tôi 10 tuổi, từng ly hôn và có một cậu con trai 6 tuổi, bé rất dễ thương và thông minh. Người vợ của anh ngoại tình nên hai người đã ly hôn, ít năm sau chị ấy đi tù vì tội lừa đảo, chị bị 12 năm tù giam nên cậu con trai ở cùng với anh. Tình yêu giữa tôi và anh dần lớn lên, chúng tôi đã làm thủ tục đăng ký kết hôn. Mặc dù biết chuyện con chung con riêng phức tạp nhưng tôi tự nhủ sẽ chấp nhận và vượt qua hết, miễn là được ở bên nhau. Ba mẹ tôi lúc đầu phản đối nhưng sau cũng xuôi lòng đồng ý. Những tưởng mọi chuyện êm ả trôi đi, chỉ chờ đám cưới nữa thôi nhưng không phải.


Vì đã đăng ký kết hôn, nhà tôi lại ở xa nên tôi về nhà anh sinh sống, nghĩ dù sao cũng là vợ chồng rồi, đám cưới chỉ là bữa tiệc liên hoan mà thôi. Về sống ở nhà anh, tôi mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác buồn và tủi thân. Cậu con trai của anh nhiều người nhận xét nó nhạy cảm, dễ thương, thông minh và lém lỉnh, tôi cũng nhận thấy bé rất thông minh, mới ít tuổi nhưng nói nhiều thứ như người lớn, bé biết tự giác viết chữ cái cô giao về nhà, biết tự học tiếng Anh qua tivi. Tôi luôn cố gắng gần gũi, thân thiện với bé, cứ nghĩ bé còn nhỏ, ngây thơ và ngoan hiền như thế thì cuộc sống của mình chắc sẽ rất dễ chịu chứ không nặng nề như thiên hạ thường nói về quan hệ mẹ kế con chồng.

Mọi sự không như tôi nghĩ, bé rất ngoan hiền trước mặt anh, còn những lúc anh đi làm, bé ở nhà với tôi thì hoàn toàn khác. Bé thường không nghe lời, hay làm trái ý và nói những lời không hay với tôi, tôi hỏi gì bé thường nói là cái tút (đánh rắm), đồ ngu ngốc, cái đầu ngu ngốc, con lợn ngốc ngếch. Bé như một đứa trẻ tăng động, nhảy nhót, nghịch ngợm, vấy bẩn khác hẳn hình ảnh trước mắt anh. Bé thường đòi phômai để ăn nhưng thật ra là bẹp ra tay rồi nghịch, đến lúc ăn cơm mà anh chưa về thì lúc nào cũng bắt tôi phải đút cho bé ăn, bé nhổ cơm ra đầy nền nhà rồi dẫm lên. Bé thường tranh điện thoại di động của tôi để chơi game trong khi tôi cần điện thoại cũng không thể giằng nổi. Những lúc tôi ăn cơm, bé thường móc thịt dính trong răng của bé ra ném vào người tôi, có khi rơi cả vào bát tôi đang ăn. Tôi cũng nhiều lần nói nhỏ nhẹ với bé rằng như thế là không ngoan, thiếu lịch sự, thế nhưng bé thường ha hả cười và trả lời là “Ờ, cái tút”. Nói chung là anh nói gì bé răm rắp nghe theo nhưng còn lời tôi nói thì bé xem như không nghe thấy, nhiều lần tôi tự hỏi mình đã làm gì sai để bé thiếu tôn trọng mình vậy chứ? Nhiều lần anh cũng chứng kiến cảnh đó nhưng không hề mắng bé vì đã làm sai và anh chỉ im lặng xem như hiển nhiên. Ở nhà với bé tôi thấy căng thẳng vô cùng, đầu nhức dữ dội.

Không chịu được nữa, tôi nói với anh nên dừng lại, sức chịu đựng tôi kém, sợ mang tiếng mẹ ghẻ nên không dám nặng lời với bé, mà càng hiền thì bé càng ngang ngược. Cục tức trong tôi ngày càng lớn và đang muốn bùng nổ. Tôi muốn anh, với tư cách là cha đẻ bé, sẽ góp ý thêm với bé về chuyện này nhưng đáp lại lòng mong mỏi ấy của tôi, anh bảo tôi là muốn đi ở trọ thì để anh tìm giúp phòng trọ cho tôi ở riêng, anh không can ngăn đâu, nếu cần thì ly hôn. Tôi thật sự không biết mình nên làm thế nào nữa, tôi đã sai ở điểm nào? Giờ tôi phải làm sao? Có ai đó nói giùm để tôi tìm một hướng giải quyết nhanh gọn chứ không đầu tôi sắp nổ tung rồi.
Tôi nghĩ có lẽ mình là người phụ nữ may mắn vì khi hơn 30 tuổi đã có thể thoát khỏi một gã chồng bệnh hoạn.


Trước khi cưới, tôi vẽ ra rất nhiều giấc mơ. Người đàn ông mà tôi gặp quả thật ngoài sự mong đợi. Anh 30 tuổi, đẹp trai, trắng trẻo, có vẻ học thức. Tôi thì hình thức bình thường, người ở quê gọi là có chút duyên. Anh là người Sài Gòn, còn tôi ở miền Tây. Không hiểu sao tôi cảm giác có gì đó sai sai giữa chúng tôi. Nhưng anh đối đãi với tôi quá tốt nên chỉ quen nhau có một tháng là chúng tôi lấy nhau vì mẹ quan niệm tôi đã ế ở cái tuổi 20 và ai hốt được thì gả lẹ cho xong.

 

Và đó cũng là lúc mọi thứ vỡ tan chóng vánh. Vào đến nhà chồng tôi mới ngỡ ngàng rằng mình không phải là người đầu tiên của anh ta. Anh ta đã lấy hai đời vợ và chung sống với rất nhiều người đàn bà khác. Ngặt nỗi chẳng ai đẻ được con với anh. Mẹ chồng tôi phải lặn lội xuống miền Tây tìm một người có dáng mắn đẻ (theo lời bà nói) như tôi để thực hiện nguyện vọng của cả họ vì anh là cháu đích tôn.

Mẹ chồng tôi chỉ quan tâm đến việc đẻ và làm sao để chúng tôi có thể đẻ được. Bà thất thường như nắng mưa. Lúc thì yêu thương, chiều chuộng tôi. Lúc thì la mắng, chửi rủa hết cả họ nhà tôi. Chung quy tất cả cũng chỉ vì một đứa cháu mà bà khao khát. Tôi về nhà chồng ban ngày sống như một con ở, ban đêm lại làm nô lệ tình dục cho ông chồng hai mặt. Bấy giờ tôi mới hiểu tại sao những người vợ trước lại nhanh chóng rời khỏi anh ta. Đây là bí mật mà chỉ những người phụ nữ từng nằm cùng giường anh ta mới hiểu. Ngay cả mẹ chồng tôi cũng chưa bao giờ biết con bà là kẻ có sở thích tình dục lạ lẫm và bệnh hoạn chưa từng thấy. Anh ta tự mình sáng chế ra những kiểu quan hệ không giống ai và bắt buộc tôi phải phục tùng.

Nhưng tôi khác với những người phụ nữ trước. Bởi họ là người thành thị, có thể nhanh chóng tháo chạy khỏi anh ta. Còn tôi? Khi lấy chồng, tôi không có gì ngoài tấm thân này. Gia đình chồng biếu cha mẹ tôi vài chục triệu để nuôi mấy đứa em, chăm sóc mảnh ruộng nhỏ của ông bà để lại và mua thêm đàn gà để nuôi. Tôi là hy vọng của cả họ với cái mác lấy chồng thành phố. Từ khi về làm dâu, tôi chỉ biết đoạn đường từ nhà tới chợ khoảng 200m đi tới đi lui. Chưa bao giờ anh ta chở tôi đi đâu ngoài dịp Tết về quê thăm cha mẹ.

Tôi đau đớn nhưng chỉ biết câm lặng. Một năm, rồi ba năm, tôi vẫn không có dấu hiệu mang thai. Đến lúc này mẹ chồng mới nói rằng thật ra anh ta bị vô sinh. Tôi không hiểu nổi khi đã biết rồi sao bà cứ phải biểu tôi mau đẻ. “Biết đâu một ngày nào đó nó hết bệnh, tụi con sẽ sinh những đứa bé xinh đẹp”, bà điên dại nói với tôi như thế.

Thế là tôi mủi lòng. Mà thật ra tôi cũng chẳng biết đi đâu nếu mà có lỡ muốn ra đi thật. Tôi biết làm gì giữa Sài Gòn này trong khi cũng không thể về quê vì tôi đã lỡ trở thành niềm tự hào của cả dòng họ. Có những đêm khi anh ta đã ngủ say, tôi ngồi khóc hết nước mắt vì khát khao có một đứa con và một cuộc sống do mình làm chủ.

Vậy mà phải đến 10 năm sau ngày cưới, tôi mới có thể thoát khỏi người chồng tồi tệ. Mọi thứ đến thật quá bất ngờ khi một người bạn đi chợ rủ tôi bán hàng qua mạng cùng chị ấy cho đỡ buồn với số tiền nhỏ tôi dành dụm từ thời con gái. Được một thời gian thì sinh lời. Cứ thế, tôi chăm chỉ làm ăn với công việc nhỏ này, số tiền tôi kiếm được cũng bắt đầu kha khá. Tôi quyết định đánh cược mọi thứ để tách khỏi cuộc sống nô lệ cả chục năm trời. Tôi đâm đơn ly dị và chuyển tới một căn nhà trọ chật hẹp để ở. Ban ngày tôi lên trang Sendo đăng sản phẩm rồi chuẩn bị hàng để người ta đến nhận rồi giao. Ban đêm ngủ những giấc dễ chịu mà không bị quấy rối bởi gã chồng bệnh hoạn.

Cả tuổi thanh xuân của tôi chỉ trôi qua với kiếp nô lệ tình dục. Sự đau đớn về thể xác và tinh thần của ngày trước vẫn làm tôi âm ỉ. Sau tất cả, khi nhìn lại, tôi phục chính mình vì đã dám đứng lên để làm lại từ đầu. Dù muộn còn hơn không. Mong rằng ai đó đọc được câu chuyện này sẽ không giống như tôi, đợi đến 10 năm mới thoát khỏi kiếp nô lệ. Hãy mạnh dạn đứng lên để làm chủ vận mệnh của mình.
Nếu lấy nhau tôi làm trụ cột kinh tế, lỡ may bị bệnh hoặc một ngày nào đó thất nghiệp chưa tìm được việc thì cuộc sống gia đình sẽ ra sao?

 

Tôi là bạn đọc hàng ngày của chuyên mục Tâm sự nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình viết bài để tìm đến sự chia sẻ cũng như những lời khuyên từ các bạn đọc khác trên khắp mọi miền đất nước. Tôi và anh yêu nhau đến nay đã được gần 10 năm, năm nay tôi 28 tuổi, chúng tôi cùng học cấp 3, mối tình đầu cũng trải qua những cung bậc cảm xúc vô cùng thi vị. Rồi tôi học đại học ở Sài Gòn, anh học đại học ở Cần Thơ, càng xa nhau lâu chúng tôi lại càng thấy yêu và nhớ nhau nhiều hơn.

 

Sau khi kết thúc môi trường học tập để gần nhau, tôi quay về Cần Thơ, chúng tôi chăm sóc và yêu thương nhau, ra trường cuộc sống chật vật, hai đứa cũng lăn lộn với cuộc sống mưu sinh. Sau hơn 5 năm ra trường tôi đã có một công việc với thu nhập khá ổn định, còn anh sau bao nhiêu năm tìm kiếm công việc hiện tại vẫn chưa tìm được công việc nào phù hợp với bản thân. Anh vẫn rất yêu tôi và tôi cũng thế nhưng gia đình tôi luôn cương quyết ngăn cản, ba còn bảo nếu tôi cứ quyết thì gia đình sẽ từ mặt. Tôi đau buồn vì ba mẹ không hiểu cho tình cảm sắt son 10 năm của con gái, còn bản thân luôn đấu tranh cho tình yêu của mình.

Anh ngoài việc yêu tôi ra thì tính cách lại không có ý chí phấn đấu, không có định hướng cho tương lai. Hàng ngày anh có thể ngủ tới 11h trưa, sau đó dậy đi ăn và ngủ tiếp, đi cà phê cùng bạn bè rồi tối về chơi game. Trong thâm tâm anh cũng có cố gắng, muốn có một công việc ổn định để làm nhưng anh không thể tự tìm cho mình nổi một công việc để dành hết những đam mê cũng như khả năng cho công việc đó. Anh học rất giỏi, nếu có công việc để làm có thể rất siêng, anh chơi với bạn bè rất tốt, đối xử với ba mẹ tôi cũng tử tế dù ba mẹ có xua đuổi, chỉ duy nhất một điều anh không thể tự tìm cho mình một công việc, một sự đam mê, một định hướng nào cho tương lai mặc cho tôi đã động viên, bạn bè xung quanh cũng giúp đỡ mọi việc nhưng anh vẫn thế.

Tôi yêu anh nhiều lắm nhưng sợ đôi vai bẻ nhỏ của mình không thể gánh vác hết cả gia đình, nếu lấy nhau tôi làm trụ cột kinh tế, lỡ may bị bệnh hoặc một ngày nào đó thất nghiệp chưa tìm được việc thì cuộc sống gia đình sẽ ra sao? Tôi yêu anh nhưng cảm thấy lo lắng cho tương lai. Tôi cũng không còn trẻ lắm để sống nhàn nhã cho bản thân, tuổi xuân con gái qua mau lắm. Tôi không biết mình có nên tiếp tục cuộc tình này không, có nên lấy anh để như mọi người xung quanh bảo có khi lấy vợ rồi sẽ biết lo hơn? Nhưng lỡ may anh vẫn thế, rồi có con vào, tôi chẳng may bị làm sao thì anh có nuôi nổi con không? Tôi thực sự cần lời khuyên từ bạn đọc để tìm ra lối thoát cho cuộc đời mình. Chân thành cảm ơn.
Anh không học hành đến nơi đến chốn, chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, công việc của anh khi vào mùa là phụ giúp gia đình, sau đó đi làm thuê, làm mướn.



Tôi 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và đang làm nhân viên văn phòng ở thành phố. Trong một lần về thăm quê, tôi tình cờ gặp và quen anh. Anh lớn hơn tôi hai tuổi, dễ thương và hiền lành nên khi ngỏ lời tôi cũng chấp nhận. Chúng tôi yêu nhau đến nay đã tròn một năm. Do ở gần nhà nhau nên bố mẹ tôi biết chuyện, mặc dù không cấm cản nhưng bố mẹ rất buồn lòng vì anh không học hành đến nơi đến chốn, chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, công việc của anh khi vào mùa là phụ giúp gia đình, sau đó đi làm thuê, làm mướn.



Bố mẹ sợ tôi sẽ khổ, nếu lấy nhau vợ chồng khó hoà hợp được bởi tính chất công việc khác nhau, thêm nữa tôi hay phải đi ra ngoài gặp đối tác, anh lại có tính hay ghen. Tôi đi chơi với bạn anh cũng hỏi cặn kẽ và không thích. Tuy nhiên anh vẫn có những mặt tốt là không thuốc lá, bia rượu, tương đối chịu khó làm lụng và cũng thương tôi. Gia đình nhà anh muốn chúng tôi cưới sớm, tôi không biết phải làm thế nào, rất mong nhận được lời khuyên của các anh chị. Chân thành cảm ơn.
Vợ luôn nhìn thấy và nói những lời tiêu cực, kiểu như: sáng nay cúp nước, cả nhà nhịn đói; không thấy đôi giày đâu, Tết này đi chân đất.

 

Vợ chồng tôi đã chung sống gần hai năm, có một bé 8 tháng tuổi. Tôi và vợ tính tình hoàn toàn trái ngược nhau, vợ tôi sinh ra trong hoàn cảnh đủ đầy về tình cảm, được bao bọc như một nàng công chúa. Vợ 27 tuổi, tốt nghiệp đại học cách đây 4 năm, chưa thể làm gì để tự kiếm sống được, thường sợ sệt, luôn sống trong đề phòng, hoài nghi. Khi tôi làm gì hoặc có ý định gì là cô ấy lại góp ý, sợ người ta chọc ngoáy, trời nắng mưa hoặc thay đổi thời tiết là vợ tôi lại cáu bẳn.

 

Cô ấy cũng không cho tôi đi câu cá vào chủ nhật với đồng nghiệp (tôi là giáo viên) vì sợ tôi ngoại tình. Vợ luôn nhìn thấy mọi ngóc ngách của tiêu cực và nói những lời tiêu cực, kiểu như: sáng nay cúp nước, cả nhà nhịn đói; không thấy đôi giày đâu, tết này đi chân đất; anh muốn con chết hay sao mà bế kiểu đó. Vợ tôi cực kỳ trẻ con, sẵn sàng giãy nảy lên vì những chuyện cỏn con, rất ngại khi tiếp xúc người lạ, chỉ có một hai người bạn, hay mè nheo, kể khổ.

Tôi nghĩ có lẽ do vợ quá thiếu tự tin, cô ấy không thể làm chủ bất cứ cái gì, đi liền với sự thiếu tự tin là ganh tị, ghen tuông vô cớ, luôn nghĩ mọi thứ theo hướng tồi tệ nhất, luôn nói những câu tiêu cực đến quá đáng, cô ấy không thể kiểm soát cảm xúc và luôn muốn kiểm soát tôi. Để đối phó tôi đã thử, hễ vợ nói tiêu cực tôi lại tìm mặt tốt để nói. Tôi khuyên bảo, trấn an, mọi thứ đều vô dụng nên chán nản, bức bách, bất lực. Có ai gặp trường hợp như tôi, xin được thỉnh giáo. Cảm ơn nhiều.
Ba hay bảo mẹ tôi đi tập thể dục buổi sáng cho khỏe, khi nào mẹ không đi thì ba cũng nhắc. Không ngoài dự đoán của tôi, khi mẹ vừa đi tập lúc 4h sáng thì bà kia tới nhà.


Tôi là con út trong nhà, mẹ ngoài 40 mới sinh tôi nên các anh chị đều lập gia đình, làm ăn riêng hết rồi, còn tôi mới 20. Khi còn nhỏ, ba mẹ cho tôi lên Sài Gòn đi học, hết lớp 12 (ba tôi cũng hơn 70 tuổi) nên tôi về phụ làm việc ở xưởng nhà. Ba thường thuê mấy người phụ nữ ở quê đi làm công. Hàng ngày tôi lái xe chở họ đi làm, chiều chở về, nhà trọ của họ khá gần nhà tôi. Ba và mẹ sống với nhau bình thường, hạnh phúc nhưng khi mẹ nấu ăn để đưa cơm trưa cho công nhân thì ba hay cằn nhằn, chê này chê nọ. Tôi biết ngay do mấy bà kia nói gì đó.


Tôi tính ít nói nhưng từ nhỏ đã khá tinh đời (nhiều người nói như vậy). Tôi luôn cảm thấy giữa ba và một bà công nhân có gì đó. Mẹ tôi hiền lành, thật thà, không để ý gì ngoài làm nội trợ và đi chùa cầu nguyện. Tôi kiểm tra điện thoại đã phát hiện tin nhắn giữa ba với bà đó, còn gọi điện suốt. Tôi luôn trăn trở suy nghĩ tìm cách cho bà ấy nghỉ việc. Sau khi bà đó nghỉ một thời gian tôi vẫn phát hiện tin nhắn.

Ba hay bảo mẹ tôi đi tập thể dục buổi sáng cho khỏe, khi nào mẹ không đi thì ba cũng nhắc. Không ngoài dự đoán của tôi, khi mẹ vừa đi tập lúc 4h sáng thì bà kia tới nhà. Những ngày đó tối nào tôi để ý cũng thấy ba còn hay dắt chó ra sau nhà. Tôi biết chuyện đã lâu mà chưa tìm được cách giải quyết. Ba bị tim, huyết áp; bà kia có con nhưng không có chồng. Tôi sợ nếu đi bắt quả tang, ba sẽ lên cơn đau tim. Có khi tôi muốn gọi điện để cảnh báo bà kia nhưng khi cầm máy lên lại khó gọi vì ở xã tôi hầu như quen biết nhau hết, có chuyện gì cả làng đều biết. Chú ruột tôi, bác tôi cũng ngoại tình, mang tiếng cho con cháu, giờ ba cũng vậy nên chuyện này dù đến khi chết tôi cũng không dám nói với ai.